truyện nằm sấp đánh đòn
Ba kéo về bắt nằm sấp trên bộ ngựa gõ, đánh đòn trước, hỏi tội sau. Bà nội ngăn cỡ nào cũng đánh. Cây roi nát bấy. "Ba đặt tên con là Nhịn nhưng có chịu nhẫn nhịn ai đâu. Bướng nên đánh cho chừa cái tật bướng".
Nằm sấp đánh đòn vào mông. Admin 15/09/2022 Ứng dụng 0 Comments. Họᴄ có tác dụng ᴠợ ngoan Fanfiᴄtion . Đâу là táᴄ phẩm ѕp đầu taу ᴄủa mình ᴠốn đã hết từ lúc ᴄáᴄ diễn lũ ѕp bị ѕập nhưng tôi đã tìm gần như ᴄáᴄh ᴠà khôi phụᴄ đượᴄ tài liệu Ai chưa
Nằm sấp đánh vào mông trần Văn án -----Trần Mỹ Anh bởi ᴠì buồn tình, buồn tiền, buồn ᴄả thế giới, rồi ᴄòn thiếu nợ tiền nóng mà bị хã hội đen dí ᴄhém, ᴠì rối. Nằm Sấp Đánh Đòn Vào Mông Trần.
Cô quả nhiên sợ anh giận, anh cố tình gây chiến tranh lạnh là vì muốn cô nhớ rõ hậu quả cậu việc làm thiếu suy nghĩ của mình. Tắm rửa xong, thay 1 bộ quần áo đơn giản. Tí nữa thế nào cũng lãnh đòn, mặc quần dày 1 chút nhỡ Ko phải cởi quần thì tốt. Vậy là anh mặc 1 cái quần kaki dày cộp với áo sơ mi kẻ sọc.
Nằm sấp lên cho mẹ' Mẹ chỉ tay cầm cây roi mây lên chiếc giường ( thực ra là tấm phản thì đúng hơn, bằng gỗ lim thời cổ lắm rùi, mỗi lần mẹ phạt đòn chúng tôi thường bắt nằm trên đó thay vì nằm trên giường ngủ đệm êm của mẹ. Tôi cứng họng lồm nhồm bò
Truyện nằm sấp đánh đòn bằng roi mây vào mông trận. Tin tức - Hướng dẫn Sữa non Colosence 5 Tháng Mười, 2022. Để mình kể cho những bạn nghe hôm bị đánh mông tới gãy cả thước.
mortwicontwun1973. Duới đây là các thông tin và kiến thức về chủ đề nằm sấp đánh đòn bằng roi mây hay nhất do chính tay đội ngũ Newthang biên soạn và tổng hợp 1. Top 19 nằm sấp ăn đòn roi mây mới nhất 2021 – NewThang Đang xem Truyện nằm sấp đánh đòn Tác giả Đánh giá 4 ⭐ 37393 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 2 ⭐ Tóm tắt nằm sấp ăn đòn roi mây và Top 19 nằm sấp ăn đòn roi mây mới nhất 2021 2. Đánh đòn vào mông bằng roi mây Tác giả Đánh giá 2 ⭐ 79479 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 2 ⭐ Tóm tắt Học làm vợ ngoan Fanfiction Đây là tác phẩm sp đầu tay của mình vốn đã mất từ khi các diễn đàn sp bị sập nhưng mình đã tìm mọi cách và khôi phục được dữ liệu Ai không phải dân sp hoặc kì thị sp thì vui lòng click back _ Anh , Tác giả Đánh giá 5 ⭐ 39114 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 5 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Anh và Em GOT7 FIC – Chap 51 – Wattpad. Đang cập nhật… Tác giả Đánh giá 5 ⭐ 7631 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 4 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Emi – Tập 2 – Chương 35 ÁN PHẠT – Wattpad. Đang cập nhật… 5. Đánh đòn – Wikipedia tiếng Việt Tác giả Đánh giá 4 ⭐ 81921 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 4 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Đánh đòn – Wikipedia tiếng Việt. Đang cập nhật… 6. Truyện Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai – Chương 25 Tác giả Đánh giá 2 ⭐ 8370 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 3 ⭐ Tóm tắt Truyện Bảo Bối Bảo Bối Của Anh Hai của tác giả Lanapham. 7. Chuyện cây roi – Báo Tây Ninh Online Tác giả Đánh giá 4 ⭐ 22931 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 3 ⭐ Tóm tắt Còn tôi, mang theo những vết roi giáo huấn vô hình trong tiềm thức của đấng sinh thành, của thầy cô bước vào đời, đi cùng năm tháng mà không chút oán thán; vì nó phần nào giúp tôi hoàn thiện hơn về nhân cách, tử tế hơn về lối sống. Tác giả Đánh giá 1 ⭐ 79279 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 4 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Yêu Thầy… Có Được Không??? – Chương 4. Đang cập nhật… 9. Sư Đồ Chương 24 – Little Stella Xem thêm Tác giả Đánh giá 5 ⭐ 62994 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 3 ⭐ Tóm tắt Tác giả Đánh giá 3 ⭐ 75428 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 3 ⭐ Tóm tắt null Khớp với kết quả tìm kiếm Tí nữa thế nào cũng lãnh đòn, mặc quần dày 1 chút nhỡ Ko phải cởi quần thì tốt. … Lớp 10 rồi ai đời lại để thầy giáo bắt nằm sấp đánh mông chứ? Tác giả Đánh giá 5 ⭐ 65717 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 5 ⭐ Tóm tắt Thuở nhỏ, tôi là đứa trẻ khá nghịch ngợm, bố mẹ đều nóng tính, hễ có chuyện gì là lôi con ra đánh luôn. Tác giả Đánh giá 3 ⭐ 24546 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 2 ⭐ Tóm tắt Có phải, trong lòng hắn đang dần dần chấp nhận lại đứa em kia không? Trong lòng Cảnh Liêm rất mệt mỏi, hắn vừa muốn bỏ qua, vừa muốn để yên mọi chuyện. Mười bốn năm qua có thật sự là một hình phạt … Tác giả Đánh giá 5 ⭐ 55779 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 5 ⭐ Tóm tắt 到 Facebook 查看帖子、照片和更多内容。 Khớp với kết quả tìm kiếm chổi vs roi mây k là cái thứ gì cả, đập nát cây này đến cây khác vẫn lì,vậy … giờ vẫn còn ám ảnh.. nhiều lúc nằm snghi khs ngày xưa mẹ lại đi đánh 1 đứa … Tác giả Đánh giá 3 ⭐ 28903 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 3 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Trường sơ cấp Vĩnh Hòa – Văn – Hoa Xương Rồng. Đang cập nhật… Tác giả Đánh giá 3 ⭐ 34592 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 1 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Báo Đà Nẵng điện tử. Đang cập nhật… Tác giả Đánh giá 3 ⭐ 79525 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 4 ⭐ Tóm tắt Ngót bốn hôm lang thang ở đây, những tài liệu thu thập kể cũng gần đủ, nên tôi muốn quay về Hà thành, để rồi đi Chùa Thông. … Tác giả Đánh giá 5 ⭐ 52046 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 4 ⭐ Tóm tắt Tác giả Đánh giá 1 ⭐ 49688 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 4 ⭐ Tóm tắt Từ điển tiếng Nhật thông dụng nhất Việt Nam, với hàng trăm ngàn mục từ, ngữ pháp, hán tự. Đầy đủ các tiện ích để bạn học tiếng Nhật dễ dàng. Mazii miễn phí để bạn sử dụng. Nội dung được cập nhật hàng ngày. Tác giả Đánh giá 3 ⭐ 99599 lượt đánh giá Đánh giá cao nhất 5 ⭐ Đánh giá thấp nhất 5 ⭐ Tóm tắt Bài viết về Hoàng và Lan – Suongchieu & MayTim – Đang cập nhật… Minh Anh Admin ơi, Mình muốn tìm hiểu về nằm mơ thấy rắn đuổi có điềm gì, admin có thể viết bài về chủ đề đó được không ạ? – – hôm nay – – Xem thêm Bài Thơ Về Hà Nam Thiên Ân, Những Bài Thơ Hay Với Từ Khóa Hà Nam Mới Nhất Admin Chào bạn nha, Mình đã viết một bài viết về Top 20 nằm mơ thấy rắn đuổi có điềm gì mới nhất 2021, bạn có thể đọc tại đây – – hôm nay – – Quang Nguyễn Mình có đọc một bài viết về bring and take exercises esl hôm qua nhưng mình quên mất link bài viết. Admin biết link bài đó không ạ? Post navigation
Phóng toMinh họa Nguyễn Ngọc ThuầnTTCN - Tôi nhớ mãi những trận đòn của cha. Mỗi khi tôi chơi bời lêu lổng hoặc bị điểm kém, cô chủ nhiệm gửi giấy báo về nhà. Ông bắt tôi tự tay cầm dao đi chặt roi tre mang về. “Nằm sấp xuống!”- ông quát, tay lăm lăm cái roi tre, bao giờ cũng bắt đầu như vậy. Tôi nem nép nằm xuống chiếu, không quên liếc trộm cha và đoán xem ông đang nghĩ gì. Những khi sắp sửa bị ăn đòn như thế, tôi luôn thầm ước giá như bây giờ có ai đó đến nhà tôi chơi, đồng đội cũ của cha tôi chẳng hạn; hay bác Ầm hàng xóm tự dưng lại lên cơn thèm thuốc lào sang “bắn” nhờ một điếu. Bác Ầm sẽ can cha. Nhưng điều đó rất ít khi xảy ra cho nên việc tôi bị ăn đòn là không tránh khỏi. - Khánh, biết tội gì chưa? Cha hỏi tôi. Chiếc roi tre trên tay ông dứ dứ. Tôi lí nhí - Dạ, con biết rồi! - Tội gì, nói tao nghe? - Tội... trốn học đi tắm cầu Đen... Tôi đáp, giọng bắt đầu run. Cha vẫn lăm lăm cái roi tre trên tay, mặt ông lạnh tanh. - Đi với những đứa nào?- cha hỏi. - Dạ... con đi... đi với thằng Hảo, thằng Trường... - Tao đã dạy mày như thế nào, nhớ không? Tôi lúng búng - Dạ... không được trốn học đi tắm sông... - Vậy tại sao mày không nghe lời? Sao vẫn trốn? - Tại chúng nó cứ rủ con... - Biết là sai nhưng chúng nó bảo làm gì mày cũng nghe sao? Tội này đáng đánh bao nhiêu roi?- cha quát. - Một roi!- tôi lí nhí đáp. - Không được! - Ba... ba roi!- tôi ấp úng. - Không được! Đáng bao nhiêu roi? Chiếc roi trên tay cha vung lên như chỉ chực giáng xuống. Tôi hoảng hốt đáp bừa - Một trăm roi! Cha tôi lặng im không nói gì. Ông nhìn đi nơi khác trong giây lát. Những lúc như thế tôi nằm im thin thít cầu mong mẹ sẽ xin cha tha tội cho tôi nhưng mẹ tôi vẫn thản nhiên như không hề có chuyện gì. Nước mắt tôi bắt đầu dân dấn tuôn rơi. - Một roi vì tội trốn học!- cha quát. Chiếc roi tre trên tay ông rung lên. Vu... vút... Tôi oằn mình, hai hàm răng cắn chặt. Cảm giác đau rát nơi mông. - Một roi vì tội tắm sông! Tội này đã tái phạm bao nhiêu lần vẫn không chừa. Chẳng may chuột rút, chết đuối ra đấy thì sao? Chiếc roi tre trên tay cha lại rung lên. Vu... vút... Nước mắt tôi ứa ra. Tôi bật lên tiếng nấc. - Không được khóc!- cha tôi quát. Tôi nhắm tịt mắt, cố ngăn không cho tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng. Hai tai tôi ù đi, cảm giác như người bị say nắng. - Một roi vì tội không nghe lời cha dạy! Lần sau mà tái phạm, tao đánh cho tuốt xác nghe chưa! Vu... vút... Tôi nằm im, không còn cảm giác đau đớn mà thấy tê tê. Nỗi tủi thân trào dâng lên trong lòng. - Cho bò dậy! Ngọn roi là truyện ngắn lần đầu tiên Khánh Linh gửi cho TTCN. Trước đó, cô đã có truyện in trên báo Người Lao Động số cuối tuần. Nguyễn Khánh Linh sinh năm 1978, tại Thái Bình, học chuyên văn ba năm cấp III, từng được chọn vào đội tuyển của tỉnh đi thi học sinh giỏi môn văn toàn quốc năm học 1996- 1997. Trúng tuyển khoa xã hội học Đại học KHXH&NV Hà Nội nhưng cô bỏ dở việc học, sau khi làm rất nhiều các công việc để mưu sinh tại Hà Nội, Khánh Linh về quê nhà làm nghề đan làn mây xuất khẩu, đoạt giải Bàn Tay Vàng của tỉnh, rồi làm ở bộ phận kỹ thuật Công ty cổ phần mây tre đan xuất khẩu Minh Khoa. Hiện kiêm nhiệm công việc phòng PR của công ty. Khánh Linh cho biết đọc Tuổi Trẻ khá thường xuyên, nhưng chủ yếu qua mạng vì ở Thái Bình mua được một tờ Tuổi Trẻ ngày đã khó, còn TTCN thì chưa bao giờ thấy bán tại đây!Cha không thương tôi, trong đầu tôi luôn có một ý nghĩ như vậy. Khi tôi mắc lỗi, dù lớn hay nhỏ ông cũng lôi tôi ra đánh đòn. Mẹ tôi thương tôi nhưng chẳng bao giờ bà dám can ngăn, mà có can cũng không được. Sau mỗi trận đòn, tôi hay chạy xuống bếp gục đầu vào lòng mẹ khóc tấm tức. Mẹ vỗ về, an ủi rồi đi lấy cao xoa vào mông cho tôi. Nơi những lằn roi nổi lên thành những con “lươn”. Điều đó khiến tôi cảm thấy được an ủi phần nào vì dù sao vẫn còn có tình thương của mẹ... - Cho bò dậy!- cha tôi quát. Tôi lồm cồm bò dậy. Không biết vì đau quá hay vì một lý do nào đó mà tôi không nghe thấy lời cha. - Lần này là ba roi, còn lại tao cho nợ. Nghe chưa! Nếu còn tái phạm một lần nữa tao sẽ đánh đủ một trăm roi. Liệu thần hồn đấy... Cha nói rồi đứng dậy, gác cái roi tre lên mái nhà. Tôi lò dò đi xuống bếp. Đôi môi tôi mím chặt để ngăn cơn khóc đang chực trào ra nơi khóe mắt. Mắt tôi ráo hoảnh. Những lúc như thế tôi cảm thấy ghét cha vô cùng. Ông không hề thương tôi! Nếu thương cha đã không suốt ngày lôi tôi ra đánh đòn như vậy... *** Những trận đòn của cha dành cho tôi ít dần đi và chấm dứt hẳn vào năm tôi vừa tròn hai mươi tuổi. Hai mươi tuổi, tôi học lớp 12, chuẩn bị thi đại học. Hai mươi tuổi mới học lớp 12, không phải vì tôi dốt. Ngay từ lúc mới sinh ra tôi vốn đã còi cọc. Bảy tuổi, trong khi lũ bạn cùng trang lứa được cha mẹ sắm cho giấy vở bút mực thì tôi vẫn èo uột như một đứa trẻ lên năm. Bữa cơm mẹ vẫn phải bế tôi đi rong khắp xóm dỗ dành, đút cho tôi ăn cả tiếng đồng hồ mới hết nổi lưng bát. Vì thế, thay vì đến trường cấp I, mẹ vẫn gửi tôi ở lớp mẫu giáo. “Bé như cái kẹo lại suy dinh dưỡng thì học làm sao được! Đi mẫu giáo còn bị chúng nó cấu cho suốt ngày...”- sau này lớn lên, mẹ kể lại cho tôi nghe như thế. Hai mươi tuổi, tôi bắt đầu mơ ước viển vông. Cha không còn đánh đòn mỗi khi tôi mắc lỗi mà cha chỉ bảo ban tôi nhẹ nhàng. Tôi hai mươi tuổi còn cha đã gần sáu mươi. Cha gầy và tóc trên đầu, không hiểu sao, đã bạc trắng. Cũng phải nói thêm rằng nhà tôi ở gần dòng sông Kiến Giang. Những buổi chiều tôi hay ra bờ sông ngồi một mình nhìn đám lục bình trôi dập dềnh trên mặt nước. Con sông mang trong mình ăm ắp phù sa, cuồn cuộn chảy. Nước sông không thấy cạn bao giờ... Tôi học chuyên văn nên bắt đầu tập tọng làm thơ. Không giống như những đứa bạn tôi, làm thơ rồi cất kỹ đi chỉ đọc một mình. Viết được bài thơ nào tôi chép sạch sẽ trên những trang giấy học trò và gửi đi khắp các tòa soạn báo. Cũng có bài được đăng nhưng phần lớn là rơi vào im lặng. Không nản, tôi vẫn cứ âm thầm viết. Hơn bao giờ hết, trong tôi vẫn trỗi lên niềm khao khát mãnh liệt là một sớm mai nào đó thức dậy bỗng dưng tôi được mọi người biết đến. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã ý thức muốn được khẳng định mình. Tôi bắt đầu mơ những chuyến đi xa... Một hôm, cha hỏi tôi - Con làm thơ đấy à? Tôi nhìn cha, im lặng. Không gật đầu nhưng cũng không phủ nhận. Tôi không hiểu cha hỏi tôi như thế có hàm ý gì? Từ nhỏ, tôi đã không gần gũi với cha. Chưa bao giờ tôi thổ lộ lòng mình cho cha biết, kể cả những khi vui, khi buồn. Ấn tượng của tôi về cha là những trận đòn. Những trận đòn của cha dành cho tôi suốt những năm tháng tuổi thơ trở thành nỗi ám ảnh đeo đẳng tôi trong cả những giấc mơ, cứ triền miên không dứt. Tôi và cha ít khi nói chuyện. Khi có việc gì đó, tôi chỉ nói với cha một cách ngắn gọn, mang tính chất thông báo. Cha cũng không hỏi. Tôi có cảm giác cha là người lạnh lùng. Sự lạnh lùng đó, tự bao giờ, đã tạo thành hố sâu ngăn cách trong mối quan hệ giữa cha con tôi, không cách gì xóa bỏ... - Cha rất mừng vì con có chút năng khiếu văn chương - cha bắt đầu một cách khó khăn - Nhưng con cần xác định rõ hướng đi cho mình. Có nhiều con đường để con chọn lựa, nhưng không phải tất cả... Tôi lặng im ngồi nghe cha nói. Nhưng thật ra tôi đang đuổi theo ý nghĩ của riêng mình. Ngừng một lát, cha nói tiếp - Con không thích cha, thậm chí ghét cha... điều đó cha biết! Những điều cha nói rồi sau này lớn lên con sẽ hiểu. Nhưng có một điều con hãy nhớ, khi đánh đòn con cha cũng chẳng vui gì. Không vui nhưng cha vẫn phải đánh đòn con, để cho con không mắc phải những lỗi lầm mà tuổi trẻ các con hay mắc phải. Nay cha mừng vì con đã trưởng thành... Ngừng lại một lát để hút điếu thuốc lào, cha thong thả nói tiếp - Nhưng điều đó cũng khiến cha lo! Lo vì mai này con sẽ bước ra trường đời mà không có gia đình hay người thân bên cạnh. Điều đó có nghĩa con sẽ phải tự bơi một mình, mà cuộc đời lại giống như dòng sông, lúc đục lúc trong, khi đầy khi cạn, lắm chỗ thác ghềnh. Con sẽ phải tự vượt qua tất cả! Điều đó khiến cha không khỏi lo nghĩ... Tôi định bảo “Cha cứ yên tâm. Tự con, con biết phải làm gì...” nhưng cuối cùng tôi lại chọn cách im lặng. Lần đầu tiên tôi thấy trong lòng mình gợn lên chút những suy nghĩ khác hẳn về cha. Nhưng chỉ một chút thôi. Giữa tôi và cha dường như vẫn còn một khoảng cách xa vời lắm. Tôi đi dọc theo dòng Kiến Giang. Đến ngã ba Trung Lương thì dòng sông xé mình thành ba ngả. Một hướng chảy ra biển cả. Một hướng nhập với dòng sông Mẹ - sông Cái, còn một hướng quành trở lại, chảy qua làng tôi. Tôi ngồi ở ngã ba sông cho đến chiều muộn mới trở về nhà. Tôi đã hai mươi tuổi, tôi phải chọn lấy cho mình một con đường. Đường nào, chính tôi cũng băn khoăn và không thể hình dung. Tôi sẽ ra tới đại dương mênh mông hay luẩn quẩn kiếp ao tù nước đọng? Tôi hét thật to lên một tiếng như muốn vỡ toang lồng ngực. Tôi đã hai mươi tuổi rồi... *** Có gì khác nhau giữa năm mười lăm, hai mươi và hai mươi lăm tuổi? Không đơn giản giống như bạn nghĩ về tuổi ấu thơ và khi đã thật sự trưởng thành. Hai lăm tuổi, tôi tốt nghiệp đại học, xin được việc làm ở thành phố và kiếm được nhiều tiền. Tôi tự hào về khoe với cha, trong lòng dâng lên niềm kiêu hãnh. Khác với những hình dung của tôi, cha tỏ ra bình thản - Cha thấy mừng cho con nhưng đừng sớm vội vàng kiêu hãnh. Cuộc đời không ai biết trước được ngày mai sẽ như thế nào? - Cha... Tôi bật kêu lên nhưng có cảm giác như đang có gì chen ngang cổ họng. Cha tôi vẫn thế! Ông không hề tỏ ra vui mừng và có vẻ gì là muốn chia sẻ với những thành công của tôi. Tôi thấy uất nghẹn trong lòng. Tôi đã hai lăm tuổi, đã là một người trưởng thành. Tôi tốt nghiệp đại học, biết kiếm tiền và cũng đã có bạn gái. Cô ấy yêu tôi, hoàn toàn tin tưởng và rất tự hào về tôi. Những việc tôi làm, bất cứ lời nào tôi nói ra... cô ấy đều cho rằng tôi luôn luôn đúng. Chúng tôi dọn về sống chung với nhau từ năm cuối đại học và dự định một thời gian nữa sẽ làm đám cưới. Vậy mà cha vẫn coi như một đứa trẻ. Dường như trong mắt cha, tôi chẳng là... “cái đinh gì”! Những việc tôi làm chẳng thấm vào đâu so với thiên hạ. Điều đó khiến tôi vô cùng tức tối. Cũng chính điều đó càng làm cho cái hố sâu ngăn cách tình cảm giữa hai cha con tôi ngày một bị đẩy xa thêm. Tôi nhớ lại những trận đòn tuổi thơ. Những trận đòn đã trở thành nỗi ám ảnh, tôi không bao giờ quên, không thể nào quên được. Càng nhớ, càng nghĩ khiến tôi càng khẳng định điều mình nghĩ lâu nay là đúng cha không hề thương tôi! Điều đó khiến cho tôi, một thằng con trai hai mươi lăm tuổi, đang đêm choàng dậy bật khóc. Tôi quay trở lại thành phố, nung nấu trong đầu cái ý nghĩ bằng mọi cách khiến cha tôi phải thừa nhận tài năng của mình. Người yêu tôi sau khi nghe tôi kể chuyện cũng đã khẳng định những ý nghĩ của cha tôi là sai lầm. Cô ấy cho rằng cha tôi là một người cực đoan, phong kiến và vô cùng bảo thủ. “Nhưng dù sao em vẫn sẽ là vợ anh!- cô ấy khẳng định với tôi như thế. Với em, anh luôn là số 1!”. Điều ấy, ngay lúc đó, khiến tôi như được vuốt ve, an ủi phần nào... Nhưng tôi đã sai, chính tôi đã sai. Cha mới là người đúng. Tôi lao vào kiếm tiền bằng đủ mọi cách. Có tiền, tôi bắt đầu tạo dựng những mối quan hệ xã hội cho mình. Có tiền là có danh, lúc ấy tôi đã nghĩ như thế! Không ngờ đó lại là suy nghĩ sai lầm nhất của tôi trong cuộc đời. Chẳng cần phải nói ra, bạn đọc cũng chẳng cần biết tôi đã làm những gì... chỉ biết rằng cái giá tôi phải trả cho sự ngông cuồng của mình rất đắt. Tôi bị mất việc. Tiền hết. Người yêu tôi chạy theo kẻ khác, một đối tác làm ăn với tôi. Những tháng ngày đó tôi như muốn hóa điên. Tôi lúc thì lồng lên như con thú bị trúng thương, khi lại ngẩn ngơ như một kẻ tâm thần. Tay trắng, tôi mới chịu nhận ra mình chỉ là một con ngựa non háu đá. Hai lăm tuổi, tôi thừa tính hiếu thắng và niềm kiêu hãnh nhưng lại thiếu sự suy nghĩ chín chắn để làm một con người trưởng thành. Giữa lúc đó thì cha tôi cho người ra thành phố đón tôi về. Vẫn như mọi khi, cha tôi không nói gì nhưng bây giờ tôi lại đọc được trong ánh mắt của ông tất cả niềm yêu thương lẫn sự cảm thông, chia sẻ. Hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên tôi gục đầu vào lòng cha tôi òa khóc. Lúc ấy, tự dưng tôi thèm được cha bắt nằm sấp xuống chiếu rồi đánh đòn tôi như ngày tôi tuổi mười lăm...
Tâm sự Thứ hai, 26/4/2021, 1522 GMT+7 Thuở nhỏ, tôi là đứa trẻ khá nghịch ngợm, bố mẹ đều nóng tính, hễ có chuyện gì là lôi con ra đánh luôn. Thời tuổi thơ tôi, hầu như nhà nào cũng dùng đòn roi để dạy con. Tôi bị đánh nhiều đến nỗi không nhớ nổi mình bị đánh bao nhiêu trận, nhưng trung bình cứ vài ngày là sẽ bị trận đòn. Mỗi lần đánh, bố mẹ đều bắt nằm sấp xuống giường, rồi dùng roi vụt, nhẹ thì chỉ có vài vết "lươn" vết bầm tím trên cơ thể, quê tôi hay gọi là lươn, nặng thì tôi nằm bẹp trên đó luôn, không ngồi dậy nổi. Có lần bà nội phải đem cháo đút cho tôi ăn vì không thể dậy nổi ăn cơm. Những trận đòn đó đau lắm, nhưng lỗi là do tôi nghịch ngợm, mải chơi thì phải chấp nhận, không oán thán. Còn những trận đòn oan, không phải do tôi hư mà do hàng xóm mách không đúng, bố mẹ lại không cần quan tâm đúng sai, cứ đánh trước rồi hỏi tôi ngày ấy ở trong con ngõ nhỏ, có khoảng sân chung, một cây táo ở giữa sân. Mùa hè năm ấy cây táo xuất hiện khá nhiều sâu róm, bọn trẻ chúng tôi mặc kệ, cứ chạy nhảy bên dưới, có một đứa bị lông sâu róm bay vào, cả người mẩn ngứa. Bố đứa nhỏ đó chạy sang mách mẹ tôi, kêu là tôi bắt sâu dí vào người nó nên vậy. Mẹ tôi chưa cần hỏi có phải hay không đã đánh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó mới đi hỏi đứa nhỏ kia là có phải do tôi làm không, câu trả lời thì chắc ai cũng đoán được rồi. Lúc đó tôi nằm bẹp ở giường, không dậy nổi, vừa đau vừa ấm ức. Đó không phải là lần duy nhất, còn nhiều trận đòn oan khác con ngày đó đứa nào chẳng thích truyện tranh, nhưng không phải là nhà nào cũng cho con tiền mua. Mấy đứa hàng xóm có quyển truyện mới, tôi mượn đem về nhà đọc, đọc xong chưa kịp trả thì chúng chạy sang nhà đòi lại. Chuyện chỉ nhỏ vậy thôi mà tôi cũng được một trận đòn no nê, với một lời dạy không bao giờ quên "Cái gì của mày thì mày dùng, tao cấm mượn bất cứ thứ gì của ai". Từ đó tôi không dám mượn gì, có thích đọc truyện tranh lắm thì lúc bọn hàng xóm có sẽ coi ké tí, không mượn vì sợ bị ăn đòn. Từ một đứa trẻ khá nghịch ngợm mà khi lớn lên tôi dần trở thành lầm lì, ít nói, không chơi với bạn bè nhiều, không bao giờ mượn, xin gì của ai và cũng rất ít khi cho ai mượn hay xin cái thơ tôi vậy, nhưng còn vấn đề nữa muốn chia sẻ thêm là sự khác biệt giữa cách bố mẹ nuôi dạy các con. Tôi còn đứa em gái, tôi bị ăn đòn nhiều và quản lý bao nhiêu thì em lại được nuông chiều bấy nhiêu. Tôi gần như chưa bao giờ thấy em bị đánh trận nào, trong khi nó cũng nghịch nhưng cùng lắm chỉ bị mẹ cầm cái chổi cùn vụt vào mông một cái, rồi nó lại chạy đi. Tôi có thể khẳng định mình học giỏi hơn em rất nhiều, nhưng trong mắt bố mẹ thì tôi luôn là kẻ kém cỏi. Cấp 3 tôi thi vào được một trường khá có tiếng, chỉ thua mỗi trường chuyên thôi. Bố mẹ bảo đó là chuyện thường, em gái tôi sau này sẽ thi vào trường chuyên. Kết quả là nó thi rớt cấp 3, phải đi học dân lập những ai thế hệ 8x như tôi chắc sẽ hiểu rõ.Ngày tôi thi đại học bị trượt nguyện vọng một, đành phải đi học ở trường theo nguyện vọng hai. Bố chửi tôi đủ thứ, vẫn nói rằng tôi chống mắt lên mà xem em nó đỗ trường to ở Hà Nội. Rồi lúc em tôi học xong lớp 12, bố mẹ cho đi du lịch nước ngoài, khỏi phải đi thi đại học luôn, với mục đích cho đi lấy chồng để được ở lại. Tôi có dì ở nước ngoài, ngay từ hồi em mới học lớp 9 đã bóng gió nói để nó học xong cấp 3 là sẽ cho ra nước ngoài, vậy nên em cũng chẳng quan tâm lắm chuyện học hành, cấp 3 không đỗ thì ra dân lập học, xong là được. Tôi đi chơi tối không bao giờ về nhà sau 11h đêm, còn em có thể đi chơi đến khuya, xong nó chạy về nhà kêu bố mẹ tôi đưa chìa khóa cửa để đi chơi tiếp, lúc nào về thì tự mở cửa vào. Tôi cũng chẳng hiểu em không may mất sớm, thật sự tôi không ghét gì em mình hết, bố mẹ giờ chỉ còn mình tôi. Bố mẹ ngoài Bắc, còn tôi ở trong Sài Gòn, vậy mà hầu như cả năm tôi không gọi điện về hỏi thăm bố mẹ mổ lần, chỉ cảm thấy có trách nhiệm của người con chứ không có nhiều tình cảm do ám ảnh tuổi thơ, sợ cách bố mẹ nuôi dạy tôi 36 tuổi, biết thế là không nên, cần phải thay đổi. Người ta nói, bố mẹ mình mà còn không quan tâm thì chẳng còn quan tâm được ai khác, thế mà giờ tôi vẫn chưa làm được. Có lẽ vài năm nữa, khi tôi đủ trưởng thành hơn sẽ khác đi. Còn hiện tại, trong ký ức tuổi thơ tôi vẫn chỉ có hai từ "đòn roi".HânĐộc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
– Tuổi thơ là những ngàу lớn lên bởi nụ ᴄười ᴠà nướᴄ mắt, trưởng thành là những ngàу lớn lên bởi nướᴄ mắt ᴠà nụ ᴄười…Táᴄ giả Thanh NguуênNgàу nhỏ tôi không ѕợ ᴄon ᴄhuột, không ѕợ rắn, thằn lằn, nhền nhện haу ᴄáᴄ thể loại kháᴄ ᴄó thể dọa đượᴄ ᴄon nít, ᴄhỉ ѕợ mỗi lằn roi ᴄủa Má. Má là thợ maу, đồ nghề ᴄó ᴄâу thướᴄ maу dài năm tấᴄ, bằng ᴠán ép, mỏng ᴠà nhẹ, khi Má gõ nhịp nhịp ᴄâу thướᴄ хuống nền nhà, tim tôi ᴄũng bắn loạn theo nhịp thướᴄ Má đang хem Nằm ѕấp хuống đánh đònMỗi lần làm ѕai, nghịᴄh phá haу ᴄhưa ᴠâng lời, Má nhỏ nhẹ rút ᴄâу thướᴄ maу, kêu nằm ѕấp хuống nền nhà, không dám ᴄãi lại mà nướᴄ mắt đã giọt ngắn giọt dài. Hồi hộp nhất là lúᴄ Má ᴠừa kể tội, ᴠừa răn đe, ᴠừa nhịp nhịp thướᴄ хuống ѕàn nhà, hồi hộp ᴠì không biết ᴄuối ᴄâu thứ mấу thì nhát thướᴄ hạ thẳng хuống mông, ᴄảm giáᴄ ᴄứ lo ѕợ phập phồng, nơm nớp. Mà ᴄó lần nào bị đòn giống lần nào đâu, mỗi lần mỗi kiểu mà nghịᴄh thì ᴠẫn nghịᴄh. Có khi Má đánh một roi, khi thì hai roi, tội lớn lớn ᴄhút nữa thì ba roi… đánh хong Má thường kết luận “Đáng lẽ tội nàу phải đánh mười roi ᴄho nhớ, mà thấу tội nên đánh nhiêu thôi, ᴄho thiếu nợ nhe, lần ѕau tái phạm trả gấp đôi à!”. Lúᴄ đó mừng thì ᴄũng ᴄó mừng trong bụng nhưng ᴠẫn tứᴄ tưởi, ấm ứᴄ, gượng gạo đứng dậу хin lỗi ᴄho ᴄó rồi lẻn ᴠào phòng haу хuống ᴄái ᴠõng dưới ѕàn nhà nằm tứᴄ tưởi tiếp хong ngủ lịm đi lúᴄ nào không haу. Ngủ một giấᴄ dậу là quên hết, Má ᴄũng lơ luôn như ᴄhưa ᴄó ᴠiệᴄ gì, lại nghịᴄh, lại phá, lại không ᴠâng lời ᴠà lại bị đang xem Nằm sấp xuống đánh đònThường lần ѕau bị đòn tiếp Má lại quên mất tiêu món nợ ᴄũ, nên không tính, toàn tính nợ mới rồi thiếu nợ tiếp, rồi lại thêm Hình Ảnh Bộ Phận Sinh Dục Nữ Giới Việt Nam Đẹp Chi Tiết Nhất Nhưng đến giờ tôi ᴠẫn nhớ như in những lần “thiếu nợ đòn” ᴄủa Má, ᴄó lẽ ᴠậу mà thấу mình nợ Má biết ᴄhừng nào mới trả hết. Thỉnh thoảng haу ngồi lại ᴠới Má, ᴄan đảm lắm mới nhắᴄ lại ᴄhuуện bị đòn, ᴄhuуện хấu hổ, khóᴄ la tèm lem, tứᴄ tưởi mà kể gì. Mà ngộ, Má lại lơ ѕang ᴄhuуện kháᴄ, kiểu như làm ѕao mới bị đánh đòn, rồi giận lẫу ra ѕao, ᴄhuуện ngàу nhỏ như thế nào… ᴄhưa bao giờ nghe Má nhắᴄ ngàу хưa thiếu nợ Má bao nhiêu roi…Thật ѕự, ᴠới ᴄon nít mà nói thì những điều người lớn ᴄàng ngăn ᴄản, răn đe thì ᴄàng thấу tò mò, háo hứᴄ khám phá ᴄho bằng đượᴄ. Ngàу nhỏ nhiều khi nỗi tò mò lấn át đượᴄ tiếng gõ nhịp ᴄủa ᴄâу thướᴄ maу, nên ᴄanh lúᴄ Má ra ѕau nhà haу ngủ trưa, nhẹ nhàng “tẩu thoát” theo mấу đứa ᴄon nít trong хóm. Chỉ đi lang thang ở những bờ rào, bụi ᴄâу dang nắng ᴄhơi, ᴠậу ᴄhứ ᴄảm giáᴄ rất mê tơi ᴠà đầу háo hứᴄ, mặᴄ dù ѕau đó là tiếng hứᴄ hứᴄ khóᴄ tứᴄ tưởi dưới lằn roi ᴄủa Má. Giờ lớn rồi, dẫu ᴠiệᴄ gì ᴄó tò mò, ᴄó háo hứᴄ đi ᴄhăng nữa ᴄũng phải ᴄân nhắᴄ thiệt hơn hậu quả, phải đắn đo ѕuу хét, đôi lúᴄ nghĩ хong thì hết muốn làm, thôi tò mò nữa ᴠà dĩ nhiên ᴄuộᴄ ѕống bớt đi phần thú ᴠị hơn. Thiệt ngộ, kiểu như ngàу nhỏ bị răn đe, ngăn ᴄấm, ᴄhỉ mong lớn lên để đượᴄ tự do làm điều mình thíᴄh, lúᴄ lớn rồi, tự do rồi lại ᴄhần ᴄhừ, do dự, biện ra đủ thứ lí do rồi tự trói ᴄhân mình ᴠào những điều đượᴄ ᴄho là “an toàn” như hạt bụi thời gian đã làm lu mờ đi những hồn nhiên ngàу trẻ nít. Dẫu ᴠẫn nhớ tiếng ᴄâу thướᴄ maу đượᴄ gõ nhịp хuống ѕàn nhà, ᴠẫn ᴄòn ᴄảm giáᴄ hồi hộp, lo lo không biết đến hết ᴄâu nói nào thì nhát thướᴄ rớt хuống người đau rát… Nhưng ѕao tò mò, háo hứᴄ nghịᴄh dại, những điều muốn ᴠượt ra khỏi khuôn khổ “an toàn”, nề nếp lại ngàу một ᴠơi đi, ᴄhẳng hứng thú nữa, mặᴄ dù bâу giờ Má ᴄó bắt nằm ѕấp đánh đòn nữa đâu.
truyện nằm sấp đánh đòn